Được tạo bởi Blogger.

About

Ở đây lạnh lắm

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012


20:08 5 thg 8 2012Công khai2372 Lượt xem93

 
Image Blog
nho lại cái lần đầu tiên, ừ... có lẽ đó là lần đầu tiên anh khóc trong sự tuyệt vọng đấy. Trong cái đau đớn tột cùng khi đọc cái coment của  phương , anh không hiểu sao mình lại như thế. Hay tại chăng là do hơi men vì rượu, nó làm anh biết và cảm cảm nhận được điểm cuối cùng của nước mắt là nụ cười. anh giàn giụa không hối tiếc, cười cho biết nhiêu hững hờ mỗi ngày trôi đi. 

Tháng Mười


11:55 1 thg 10 2012Công khai5054 Lượt xem43

 Lá không cần phải héo, sông không cần phải lặng và cũng chẳng cần bớt đi vài tia nắng hay giảm đi vài giọt mưa thì cũng đủ nhận ra thời tiết đã vào Thu. Màu vàng thay cho màu lục của lá, màu xám thay cho màu lam của da trời, cái nóng cũng dần dễ chịu đi bởi những cơn giông nhẹ nhàng kéo đến mang cái gió mát mẻ tỏa đi muôn nơi, thu cũng chỉ âm thầm nhấm nháp lấy vị tươi và gắt của cảnh vật và nắng trời. Mộ t nỗi buồn tẻ nhạt vướng đâu đó trong tôi, vẫn muốn giữ cái vẻ mặt điềm nhiên như sắc Thu đang bão hòa nỗi buồn đau đáu trong lòng. Thế là cũng đã sang Thu, anh xa em  đã mấy mùa cây thay lá, khẽ mĩm nụ cười tươi sao lòng buồn quá đổi. Nhìn lại con đường vương nhiều vết tình ta, dù cố xóa nhưng hình như vẫn còn đâu đó, ánh mắt anh cười trong những lần ta sánh đôi 
.Image Blog
Bàn tay anh nhặt lấy chiếc lá vàng rơi, lá không úa mà chỉ vàng thôi lá nhỉ! Lá lìa cành không phải lá ghét màu xanh, mà đơn giản vì thời gian dài lá luôn giữ tươi mãi màu ấy, đã đến lúc lá phải khoác lên mình chiếc áo mới, khi tiết trời đang độ vào Thu.
Không còn cái nắng vàng rực rỡ chói chang, thôi đã hết những cơn mưa vội vàng bất chợt. anh bình thản bước trên con đường nhiều lá vàng bay, không chùng lòng cũng không còn nhiều tiếc nuối. và tháng Mười sang rồi em nhỉ, qua rồi những con mưa rào xối xả, qua rồi những cảm xúc mùa Thu tháng Chín hanh hao. Một mùa nhiều mùi lá khô, nhiều điều để nhớ, để lãng yên tìm về chiều hôm tắt nắng, để giọt sương mềm đọng lại hôn cánh hoa, để tuổi hai mươi chưa tròn mà yêu thương đã tới..Vào một đêm mưa rào bất chợt, mọi người vội vã tránh mưa còn anh với em  trên phố lặng lẽ bên nhau, bàn tay anh nằm yên bình trong bàn tay em , tay trong tay ta thuộc về nhau. Như vậy đó, tháng Mười, khi tình yêu bắt đầu, bắt đầu trong miền hư ảo của chínhanh  và em .. 
Nhớ những dấu yêu hờn giận. Nhớ những câu chuyện không đầu không cuối, những chia ngọt sẻ bùi..
.

 Tất cả cứ thế vội về, vội nhớ, vội đi.
Những năm tháng qua, mọi thứ được đong đếm từng ngày, thờ ơ, ảm đạm len qua những kẽ ngón tay nhàn hạ. Khi trời xứ lạ thấm buồn, mọi cảm giác nặng lòng, như nhận về mình một phần của bức tranh đầy tổn thương đó. Lâu rồi cảm xúc trơ ra, không còn giận hờn, chỉ mơ màng cảm nhận chị gió đã thổi bước chân cô liêu đi ngang bóng nước. Chỉ thấy nước loang lên một miền hương hoa đắng ngắt. Một miền hư ảo trong cõi nhân gian đầy biến loạn.Có những điều cố quên mà không thể. Bởi con người như cây sậy yếu đuối chẳng thể nào điều khiển đất trời. Có một lúc nào đó cũng nặng tình với hoài niệm, kể cả những điều không đáng. Tuy hơi hư ảo, tuy hơi hoang tưởng, nhấm nhẳng như gợi nhắc những làn mưa bụi chẳng đủ làm ướt áo tình nhân.Những chiếc lá rớt rơi trên khuôn viên vườn hoa cũng như nhắc tới ai đó, cũng rất nhớ mà không dám nhắc tới. Những cụm thạch thảo dịu dàng nằm ngoan bên bờ ven, tím đến buốt lòng. Cảm giác ngột ngạt vì những điều  đang chôn chặt trong lòng. Cô vò nát cánh hoa bé dại trong tay, màu tím nát tan tự lúc nào, ướt loang lòng bàn tay mùi hương đăng đắng, xót lòng.Năm tháng trôi qua, cuộc đời sẽ bình lặng hay sóng gió.
 
 Mùa Thu hanh hao với dáng gầy quen thuộc, như ôm ấp những ký ức đẹp về tháng Mười sẽ sống mãi trong hai ta, sẽ tiếp thêm sức mạnh cho anh và em trên con đường tình yêu về miền chứa chan tia nắng ấm áp, hiền hòa.anh  mong rằng những tia nắng kia đừng xuyên tán lá, đừng xuyên kẽ tay, đừng trôi về lòng đất. Vì ta cần lắm những năng lượng ngọt ngào trong bản dạ khúc tình nhânTình cảm không thể nào gượng ép, cũng không nên cầu xin người ban phát tình yêu cho mình. Bởi dù có được hay không thì cũng chẳng thể nào mang lại cho anh và em niềm hạnh phúc thực sự. Rồi thời gian cũng phủ bụi lãng quên lên tất cả. Chỉ có người ngồi trong lòng câu chuyện là phải nhớ mãi, dù gió có cuốn họ đi mang theo dư vị ngọt ngào, ký ức sẽ theo gió thổi nghiêng miền hư ảo, bước qua đường thu xưa đã khép khi môi hãy còn hồng, tình vẫn còn vương...Làm sao em  về được khi con đò đã sang bến mới, anh  cứ ước nhưng con sông vẫn cứ trôi mãi miết, cuốn tình em  và cuốn luôn cả tình anh. Dù lòng còn thương, vương vấn gấp vạn lần, nhưng em ơi anh sẽ cố xóa dần tất cả, để trong anh không còn những hoài niệm xót xa..anh  đã trưởng thành hơn và tìm ra cho mình con đường mới, bước thật dài và sẽ không ngoảnh lại, để ngày xưa giờ chỉ còn là kỷ niệm, cuộc sống hiện ta với ngày mai bao điều đón đợi.em  có vui không khi anh đã đổi thay?

con đường riêng ..


09:45 27 thg 10 2012Công khai527 Lượt xem39

Có lẽ bất cứ ai tồn tại trên cõi đời này đều có quá khứ của riêng mình. Có thể quá khứ ấy ngập tràn niềm vui và tiếng cười. Cũng có thể quá khứ ấy chan đầy nước mắt với những niềm đau. Và hầu như ai cũng biết rằng, không thể thay đổi quá khứ của cuộc đời mình.Mỗi thời điểm trôi qua, đều đánh dấu một bước ngoặt trong cuộc sống. Vấn đề là ở chỗ bước ngoặc nào in đậm vào tâm trí ta nhất. Hôm qua em gọi điện hỏi thăm chuyện hôm trước mình bị tai nạn chuyện cái chân bị gãy Chợt thấy buồn,khi em bảo rằng "Nhìn anh bây giờ khác trước quá". Chỉ biết cười thật tươi: "Ừ, khác trước nhiều lắm". Lại một lần Cho phép mình trở về quá khứ với muôn vàn cảm xúc
Thật khó có thể tin được chúng ta đã từng cùng đi chung trên 1 con đường em  nhỉ? Giờ đây đã quyết định sẽ không gặp nhau nữa, con đường của chúng ta đã rẽ sang hai hướng hoàn toàn khác biệt, và anh  biết, em sẽ tốt hơn rất nhiều nếu không có anh hiện diện trên lối đi của em . Cuộc sống luôn tiếp diễn, và dù không muốn, anh  vẫn phải tiếp tục bước tiếp đường đi của mình, dù rằng không có em  kề bên…

Nhưng em biết không?
anh  còn có 1 con đường nữa em  ạ, một con đường chứa những ký ức đẹp của 2 chúng ta.

Trên con đường đó, 1 mình anh vẫn âm thầm lặng lẽ bước đi.
Trên con đường đó, từng ngày anh  lang thang để gom nhặt những vụn vặt của ký ức, để chắp vá nên thành những hoài niệm mơ hồ.Những hoài niệm về cái thời anh  và em có nhau, cùng chia sẻ cho nhau thật nhiều, chỉ đơn giản là những nụ cười, những ánh mắt quan tâm đến nhau, những tin nhắn ngắn ngủi nhưng chất chứa đầy yêu thương, cũng đủ làm cho tim nhau ấm lại. anh đã yêu em  từ những điều giản dị như thế. Đã xa thật rồi em  nhỉ?
Trên con đường đó, anh  lặng lẽ ngồi ghép lại những mảnh vỡ của con tim, dù rằng những mảnh vỡ ấy đã cho anh  rất nhiều vết cứa không thể lành… Vì chúng không thể lành, hay vì bản thân anh đã quá cố chấp, không muốn những vết thương đó mất đi, vì sợ phải đón nhận những vết thương mới?
Trên con đường đó, tôi trải qua những đêm mất ngủ, khẽ thì thầm gọi tên em  trong vô vọng, vì biết em  đang ở 1 thế giới thật xa, khi anh  càng muốn đến gần, thì khoảng cách dường như càng trở nên xa vời hơn gấp nhiều lần.  Biết đâu sẽ có 1 lần, ít ra là trong vô thức, em  sẽ nghe tôi gọi tên erm  chứ?
Và cũng trên con đường đó , anh ngồi viết nên những trang blog  dài, nhưng không bao giờ dám gửi. Những entry chứa thật nhiều những tình cảm chân thành, những hy vọng về một ngày mai, một lần nữa,anh và em  lại cùng nhau bước đi chung trên một con đường, cùng nhau sẻ chia những niềm hạnh phúc, cùng nhau làm vơi đi những nỗi buồn .
Con đường đó là nơi tôi tìm đến, để có thể tạm thời trút bỏ đi vẻ ngoài lạnh lùng của mình, để có thể cho phép những giọt nước mắt tự do tuôn rơi, để có thể tự do thể hiện những cảm xúc phải che đậy của mình, vìanh không bao giờ muốn yếu đuối trước những người không hiểu mình em ạ.
Trước giờ, anh  yêu mưa, dù mưa luôn mang đến cho anh 1 cảm giác buồn da diết, nhưng anh  vẫn yêu mưa. Trong cơn mưa anh  được thả mình theo những tâm sự riêng, tìm thấy được sự bình yên thanh thản trong những nỗi buồn thật da diết đó. Nhưng bỗng nhiên, hơn lúc nào hết, giờ đâyanh  ghét mưaem  ạ. Mưa làm anh  thấy cần biết bao 1 hơi ấm, cần biết bao một điểm tựa thương yêu, cần biết bao một gương mặt thân quen. Và anh ghét mưa, vì nó làmanh  cảm nhận thật rõ một nỗi đau, một nỗi đau nơi lồng ngực bên trái. Và con đường ấy là nơi duy nhất mà anh có thể tìm đến, là chỗ trú mưa duy nhất…
Ngày xưa cứ ngỡ, người yêu là định mệnh, là món quà vô giá mà mình được trao tặng. Lỡ thiếu người rồi mình sẽ sống ra sao, sẽ chia sẻ buồn vui với ai, sẽ lấy ai vỗ về những lúc mình giận dỗi. Ngày xưa cứ ngỡ, tình yêu như một bức tranh chỉ có màu hồng hạnh phúc.
khi chia tay ...anh  nhận ra không có ai là định mệnh của đời mình. Định mệnh tồn tại ở chính bản thân và chỉ do mình quyết định. Biết rằng tình cảm là thiêng liêng lắm nhưng rồi cũng hiểu, trên đời này đâu phải chỉ có tình cảm lứa đôi.
anh nhận ra mình không yếu đuối như người từng nhận xét. anh thấy hơi thở của đời mình mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Đã ngỡ rằng sẽ không thể vượt qua, ngỡ rằng vết thương ấy không bao giờ lành. Đến giờ mới biết, không có điều gì là không thể vượt qua, cũng chẳng có vết thương nào là không bao giờ lành. Vết thương có lành được hay không còn phải xem người ta có tự tay cào vào vết thương ấy hay không.
anh nhận ra rằng trong cuộc sống, bên cạnh màu hồng còn có nhiều gam màu khác. Màu sắc của cuộc sống tùy vào cảm nhận của mỗi người. Và tự nhắc mình phải luôn nhìn đời bằng những gam màu tươi thắm và lạc quan. Niềm vui là phải tự mình tạo lấy.
 chia tay anh  nhận ra rằng giờ đây anh  sống không chỉ cho riêng mình. Xa một người, nhưng anh lại biết quan tâm đến nhiều người khác, gia đình, bạn bè và những người thân quen. Thấy có lỗi vì mình từng vô tâm quá. Chợt nhận ra, có những khoảnh khắc nhói đau chỉ mình mình biết, lắm lúc đôi mắt ráo hoảnh và thèm được khóc. Nhưng rồi... tất cả cũng đã qua.

Chia tay em ...anh gửi gắm tâm sự của mình vào những lời văn, câu chữ. Vốn không phải là người giỏi thể hiện, anh  chỉ có thể bộc bạch lòng mình theo cách của riênganh . Nhiều khi thấy buồn vì đâu thể tránh khỏi miệng lưỡi thế gian nói này nói nọ, thôi thì chỉ cần sống tốt như mình từng sống
.


Chia tay em ...anh nhận ra chẳng có tình yêu nào là trọn vẹn và hoàn hảo. Chẳng phải yêu nhau là để giận dỗi trách hờn nhau. Yêu là còn phải chấp nhận và đồng cảm cùng nhau. Yêu thương không nhất thiết phải giữ lấy, yêu thương còn là phải học cách buông tay.

Đã nhiều lần anh  tự nhủ sẽ thôi không viết về người nữa. Hôm nay có dịp,anh  sẽ tự mình kết thúc những hoài niệm về em. em  sẽ trú ngụ ở một khoảng kí ức khó quên, hình bóng của em  sẽ ở một góc khuất trong trái tim anh . anh  sẽ khép lại trang kí ức mang dáng dấp em  một cách nhẹ nhàng thôi, nhẹ nhàng như cái cách mà ngày nào em  từng đến với anh . Kỷ niệm sinh ra để ta thêm lòng dũng cảm, chứ không phải để cướp nó đi. Bởi lẽ chúng ta đã nếm trải nỗi đau và niềm hạnh phúc, chúng ta biết rằng một cuộc sống mới vẫn có thể bắt đầu

"Cảm ơn em , mối tình khó quên - cảm ơn quá khứ của đời anh .

Kí ức

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2012


Đêm cuối tuần. mưa lạnh. Rả rích. Rả rích. Từng hạt mưa từ tốn trút xuống nền đường. Ánh đèn cao áp nằm im lìm phía cuối con phố vẫn kiên nhẫn chiếu sáng mờ ảo xuống một khoảng trống con con, ở nơi chốn quen thuộc anh thường hay lui về. anh  lặng nhìn từng vệt nước loang loáng nặng nề kéo lê những dòng suy tư trong đêm mưa dài ẩm ướt. Quá khứ và hiện tại đan xen lẫn lộn trong một khoảng không gian nhuốm màu đơn lạnh…
Một vài lần như vậy, tôi chạm phải kí ức. Nhiều khi anh  tự hỏi: Những kí ức ấy trở về để giãi bày với anh  điều gì? Để buộc anh thừa nhận rằng chúng vẫn đang tồn tại? Hay là để khiến anh càng thêm lạc lõng giữa khung trời vốn dĩ đã quá ủ dột? Có khi anh  cố gắng sắp xếp lại từng mảnh kí ức rời rạc. Càng cố gắng thì mọi thứ của ngày hôm qua trở nên lạ lẫm như thể là nó chưa từng xảy ra. Cũng có lúc kí ức trở nên thân quen và hiện thực đếm mức anh có thể xé toạc hiện tại ra để nhào đến và túm chặt mọi thứ mà giữ khư khư cho riêng mình.
Đó là những mảnh vụn rời rạc mà trí nhớ anh  có thể gom góp lại giữa bao nhiêu nhịp điệu thăng trầm của cuộc sống. Có thời khắc xuất hiện rồi biến mất, nó lặng lẽ trôi qua mà không để trí nhớ kịp lưu giữ lại những trải nghiệm, những phân tích, những thay đổi trong cuộc đời của chính anh . Ngày qua ngày, kí ức chất chồng lên kí ức.  mùa Đông đã ùa về, sao  tôi   vẫn còn thấy lạ lẫm quá. Lẽ nào vì em đã đi xa. Thành phố của chúng mình, hoa sữa đang cất lời của gió. Từng đợt quyện đặc, nồng nàn. Mùa đông đến rồi đó em, lối  anh   về như quạnh vắng hơn trong cơn nắng hanh vàng.
Thế rồi trong ngăn kí ức của mình anh  ,  lại ngậm ngùi nhẩm tính từng giờ, từng ngày xa em. Đôi khi, chúng ta vẫn phải sống xa nhau giữa thành phố này, vậy mà khi em đặt chân tới một phương trời lạ anh vẫn phải vẫy vùng giữa biển trời cô đơn chất ngất.
Em ở phương ấy có còn thao thức như anh? Có lắng nghe từng giọt buồn tan chảy, lặng lẽ đóng băng và giã biệt bóng đêm. Ngay cả những giọt nước mắt cũng ngấm vào sâu thẳm làm cuộc hồi sinh trong mặn chát men tình.
Nơi chốn anh ngồi, gió mùa vẫn da diết như hơn mười năm về trước, vẫn âm thầm chở che bao vết dấu của đời lá vàng phai - thời quá vãng trên cành đã tưng bừng sức sống…
Anh đã yêu ai trong tê tái tâm hồn? Đã nhớ ai trong bạt ngàn mưa nắng? Đã thương ai trong quạnh quẽ tháng ngày?… Để rồi khi hình bóng em về qua đây, chẳng có lời nào cất lên cho nỗi nhớ. Đơn giản thôi em, tình yêu và nỗi nhớ trong anh đã điềm nhiên hòa trong huyết mạch.
Đêm lạnh. Điều anh khát khao giản dị biết bao nhiêu. Giá có thể được đan những ngón tay em vào tay anh và cũng nhau bước đi trên phố, thỉnh thoảng dừng lại, gỡ giùm em những sợi tóc vướng vào nhau bởi gió. Ước mơ nho nhỏ thôi gợi lại trong anh một thời mơ mộng đã qua đi. Ngày ấy, chúng ta đã chẳng kịp làm nên kỉ niệm gần kề.
Một ngày kia, kỉ niệm biết đâu như những lá vàng, chẳng còn xao động bước chân em nữa… em hãy nhớ, anh vẫn chờ đợi nhé! Anh chờ em trong tháng ngày lê thê, trong những đêm dài tê buốt. Chỉ mình anh biết, tình yêu của em quan trọng biết nhường nào…
Vào mỗi khúc quanh, mỗi khoảng lặng của cuộc sống, anh  tua đi tua lại kí ức như một cuốn phim quay chậm, không theo bất kì một trật tự logic nào. Không cần đoạn mở đầu, cao trào rồi kết thúc. Tất cả chỉ đơn thuần là những đợt sáng lóe lên từ trong bóng tối xa xăm, để những nhận thức ở hiện tại chộp được, để bình thản và để chìm đắm cho riêng mình. Tôi gõ nhịp lòng tôi để kí ức trong tôi trở về theo cách truyền thống như vậy.
Có những nơi anh  đã đi qua, những con người anh  đã gặp, nhưng kí ức về nơi ấy, về con người ấy, khoảng trời ấy… Có những thứ đã không còn thuộc về mình nữa… anh  bối rối.

Đã từng như thế...

Thứ Tư, 12 tháng 12, 2012



Anh ngồi đây như để đợi một ai. Đợi mưa về? Hay anh chờ gió đến. Hay chờ em , một người đã đi xa? anh  cũng không biết nữa. Nhưng có lẽ anh  chờ đợi tất cả và kể cả những điều không thật nữa kia
.

Mùa Thu về. Giữa cuộc sống bộn bề, vẫn có những khoảng lặng enh dành cho em. Nghĩ về em, về những mùa thu đã trôi qua, về những phút giây không còn xa lạ. anh cũng không hiểu ta nghĩ về nhau, nhắc đến nhau để làm gì?. Mà cũng chẳng cần phải suy nghĩ cao xa như thế, miễn sao ta thấy vui khi mùa thu về là mãn nguyện lắm rồi. Có phải không em. Giữa một mớ bòng bong các mối quan hệ của cuộc sống, giữa bộn bề rắc rối cần phải giải quyếtThì việc bớt đi một suy nghĩ, bớt đi một nỗi âu lo là quý lắm rồi. Có được một khoảng lặng dành cho nhau thật là diễm phúc.
Mùa Thu đến. Lá vàng rơi xào xạc. Em còn nhớ hay em đã quên?. Mỗi đêm về, lang thang trên con phố vắng, lắng nghe tiếng lá rơi, cảm nhận hơi thở nồng nàn, tiếng bước chân nhè nhẹ, sợ làm cho lá đau, của em... đang song hành bên cạnh. Nhớ “Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước em về”. Để rồi, khi chợt ngẩng đầu lên, anh chỉ thấy vài chiếc đèn đường le lói, đang lắc lư như chực muốn rơi. Bất chợt rùng mình trước cơn gió lạnh mùa thu đang thổi tới. Đời người thử hỏi có bao nhiêu lần đi trong gió mùa thu như thế?; cảm nhận hơi thở nhè nhẹ như tiếng lá rơi như thế?; lắng nghe tiếng thì thầm của cơn gió mùa thu trong cái lạnh đến ghê người như thế?. Số lần như thế, có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Có khi chưa kịp đếm, chưa kịp cảm nhận thì ta đã đi gần cuối con đường
anh   vẫn thường hay vu vơ như thế đó. Để đôi khi lại thẫn thờ rồi mong nhớ. Những nỗi nhớ mong manh nhưng dai dẳng. Những câu nói vụng về nhưng đầy ắp những yêu thương và những kỉ niệm tưởng chừng như mới đó. Và hình ảnh em  lại ở đâu đó bên ta. Mấy ngày nay, trời mưa nắng đỏng đảnh như con gái đương tuổi mới lớn. Gió heo may từ xa về vừa chạm ngõ. Cơn mưa cuối hạ tầm chiều như gọi mùa lá rụng về. Nghe trong gió tiếng thì thầm của thiên nhiên đất trời, rằng thu đã về có đám mây bồng bềnh trôi trên nền trời xanh trong... Vài chiếc lá vàng rơi nhẹ, nằm chỏng chơ trên thảm cỏ. Những chiếc lá ấy có biết rằng màu xanh với chúng chỉ còn là dĩ vãng khi trời thay chiếc áo mới vào thu. Và trước khi rơi, có lẽ lá đã nói lời từ biệt với cây, với cành. Cuộc chia ly ấy diễn ra thật nhanh, thật ngắn ngủi, khiến mùa thu thấy chạnh lòng buồn rưng rưng, bối rối... Từ khoảng không mênh mông, chiếc lá xoay tròn, quay tròn rồi lật ngửa, chầm chậm, nhẹ nhàng rơi xuống cùng mùa, để nắng vàng ngẩn ngơ hòa mình trong sắc lá. Nhớ khi xưa hình ảnh bà khom lưng mỗi chiều quét lá rụng, lá xào xạc trên hàng hiên nhà, lá giăng đầy ngoài vườn rồi gom lại đốt. Để rồi sau này chợt nhận ra một điều gì đó thổn thức, nôn nao khi bất chợt nhớ về ngọn khói lam chiều mỏng manh mà mênh mang nỗi nhớ.
Gió lại nổi lên lao xao và cuốn tung đám lá vàng kia. Cuốn bay tóc anh và thổi dạt dào vào nỗi nhớ thật lạnh lùng. Một cái lạnh nghe tê buốt và rát rạt tâm hồn. Những nỗi nhớ mới vừa dai dẳng đó bỗng dưng ngưng tụ lại. Gió hững hờ thổi làm se thắt trái tim anh và làm đóng băng suy nghĩ và nỗi nhớ
.

Thu chớm về trên những con đường thôi lá vương bay. Chiếc lá nhỏ khô cong queo còn nguyên đó một sắc vàng ám ảnh. Nghe như tiếng tơ lòng đang ngưng đọng lại giữa một khoảnh khắc tuyệt diệu nhất của tâm hồn. Lá vàng - vị chủ nhân quý phái của mùa thu đã có đủ không gian và thời gian để tỏa sắc, đơm hương. Nhưng không ồn ào, phô trương, náo nhiệt mà nhẹ nhàng, lãng đãng, có đôi chút rạo rực đắm say và cả những ngọt ngào trong hương đồng gió nội gõ nhịp bình yên. Lá thu có chút gì đó thêm duyên thêm dáng, điểm tô cho bức tranh thu nét buồn vương vấn ly hương. Những cơn mưa lá vàng đang rơi trên khắp ngả đường. Nếu như không có lá thu, sẽ không mấy ý vị những vẻ đẹp ấy. Sắc màu của lá thu đã tô điểm cho làn da xanh mát của bầu trời. Thu về, trời xanh nhẹ, không gay gắt như mùa hè, cũng không xám xịt, u ám như mùa đông. Những cơn gió không còn oi nồng mà hơi se se khiến ta thường chạnh lòng. Hình như nắng cũng nhẹ nhàng hơn để làm ấm lại những hoài niệm xa xưa, làm dậy lên những cỏ cây, hoa lá tươi tắn mà không còn phải lo cái nắng kiêu căng của mùa hạ. Mùa thu về, có những con đường thẳng tắp ngập lá vàng. Thỉnh thoảng đi dạo trên phố, bỗng thấy vui vui khi nhìn những chiếc lá bay nhẹ xuống phố điệu đà. Có ai đó nói rằng: bắt được lá vàng sẽ được quyền ước một điều ước...
Thời gian có bao giờ dừng lại được, những hao gầy của tháng năm được tính qua bốn mùa. Bám víu hoài niệm thu xưa nghe đang ẩn đâu đó trong từng giai điệu tình khúc nhạc Trịnh êm đềm. Lòng nhuộm đầy nỗi phôi pha khi nhìn từng lá bàng đo đỏ, miên man rơi về nơi nguồn cội rồi đến kiếp nào mới được tái sinh? Chỉ thuần một nét ban sơ, trần trụi ấy thôi đã khoe duyên tinh tế cho mùa thu đang lặng lẽ về. Lẽ tuần hoàn đất trời khiến nhân gian cầu mong sự thanh thản bình yên. Đôi khi ta một mình nhận thấy mùa thu đang lướt qua khi kỷ niệm đong đầy một vốc mưa xa, xa mãi..
Ừ! Thôi gió cứ thổi đi để nỗi nhớ trong lòng ta đọng lại. Để lòng anh mãi nhớ, mãi yêu và mãi ..... Dù anh   biết lối nhỏ dẫn em  trở về bên anh mịt mù phía trước không ""còn nữa  đâu""

cơn gió lạnh mùa đông


Cuối cùng thì cũng vững tâm được qua một khoảng dài đen tối, khi lòng không còn nổi sóng, cuốn nỗi đau biến tan. Chẳng biết có phải bình yên, hay cái khoảng lặng kia đang lẻ loi, chỉ cần một chút gió thôi cũng đủ sức tạo ra giông bão? Mình ở đây, nơi góc nhỏ chứa ẩn sự trầm tư riêng rẽ, cố gắng tìm chút nhẹ nhàng, để thấy thanh thản và biết chấp nhận hơn. Không phải vì khối u đau nhức kia đã lành hay biến mất, mà vì mình đã có thể nghĩ thông hơn, tìm cho riêng bản thân một lối thoát nhẹ nhàng. Để tưởng tượng giữa góc trời xanh xanh, bao trùm mây trắng ấy, có đàn bồ câu hiền lành, đang dập dìu vỗ bóng hoàng hôn, trải ổ những bao dung cuộc sống. Có điều gì đó hiển nhiên đến, hiển nhiên đi rồi hiển nhiên vụt tắt. Không phải mình đang nói trăng nói sao đâu. Nói vu vơ thôi, vu vơ như cảm xúc của mình lúc này vậy. Nó ngấm ngầm, nó râm ran rồi cứ thế âm ỉ cháy, âm ỉ thành tàn tro. Lãng phí quá, phải không? Mùa Đông đến thật rồi. Cái lạnh len vào tim tôi. Tôi đã đi qua những cuộc tình phụ bạc và gian dối. Những cuộc tình đóng sập vào tim cánh cửa âm ỉ buồn. Những nỗi nhớ vẫn bám chặt vào nhau cho ngày Đông thấy lòng mình rối bời.  đi qua rồi, từng mảng kí ức cứ xếp chồng lên nhau. Những ngày này, nệm ấm chăn êm  đủ đầy tất cả, mà sao ấm nồng vẫn còn đâu đó rất xa xôi.
Thành phố vẫn chưa lên đèn, heo may lũ lượt kéo về cho lạnh lùng len lỏi vào đến ngõ ngách nhỏ nhất của tâm hồn. Xa rồi mới biết, giữa lòng giá băng làm gì có tiếng chim gọi nắng. Và hoa sữa cũng chỉ còn lại những ngào ngạt cuối cùng. Mùa đông về thật rồi. anh ủ ấm bờ môi khô cho gió về không còn nhô ra những mảnh vỡ. 
Buổi đêm cuối cùng, gió vẫn rít trên tầng thượng, chợt thấy mình mỏng manh. Không phải cái mong manh của một tra'i tim  yếu đuối cần sự chở che, mà là, sự mỏng manh của một trái tim chỉ chực mềm yểu khi gió về, hay có cái gì băng giá ngang qua. Gió mùa đêm nay dường như lạnh. Thật đó!
Người đến rồi đi, người về rồi người cũng đi. Như bao sự chia ly khác có mặt giữa cuộc đời, rồi cũng phải chia xa, với người, với tình, với những mối nhân duyên cả vô tình, cả hữu ý. Làm gì có sự khác nhau giữa những khổ đau. Làm gì có sự khác nhau giữa những vui cười. Cảm xúc đó, ai cũng có, ai cũng như nhau. Mùa Đông phương nào cũng lạnh cả, biết rõ mà, phải không?
Cứ như ngọn gió vừa thổi qua phòng  anh mới đây, anh  nghe rõ sự cô đơn. Cơn gió mùa đầu tiên của một mùa Đông mới. Vẫn nghĩ, cứ cuộn mình trong chiếc chăn bông thì mọi giá băng sẽ không thể chạm đến. Nhưng, trong hơi ấm vụng về ấy, anh   bất giác run lên. Ngày không nắng, không mưa. Nhưng đêm lại nổi gió. không biết mình có đủ vô tư để vượt qua mùa Đông này không, khi mà cơn gió mùa đầu tiên dường như đánh gục anh  từ phút đầu.
Khi quay lưng về phía khung cửa sổ, bầu trời đầy mây xám vẫn còn hiện hữu trong mắt anh . Và khi quay lưng về phía khôngem , những tưởng sẽ bừng lên những tia nắng, nhưng hình nhưanh  vừa nhìn thấy những bọt tuyết bay trắng trời. Có lẽ anh không thể quên được. Có lẽ vậy mà gió mùa đến sớm. Có lẽ vậy thật đó!
Khi những bước chân chạm vào vạch phân cách giữa anh  và em , thì bước chân đó đang đi ngược lại phía mà ban đầu anh  bước đến. Mùa đông đến sớm. anh  cũng nghe được, ngọn gió mùa đầu tiên. Nhắm mắt lại. Để cuốn bay đi...
Sau tất cả những cay đắng, bỗng dưng thấy trơ lì đến lạ. Một điệu cười nhạt đủ ngẫm lại dư hương, khi tất cả đã mờ, mang quá nhiều gánh nặng, thấy quặn thắt và thản nhiên lẫn lộn. Mình ghét cái kiểu sống trong hai con người, với hàng trăm bộ mặt thất thường, dường như tìm mãi vẫn không thấy đâu là chân thật. Phải chăng mình già rồi, hay cái tôi của tâm hồn cũng trơ sạn trước những quanh co khổ ải. Mình chẳng tiếc mấy cũ mới đã qua, chỉ ước rằng nỗi buồn đừng tạo ra sỏi đá nữa. Cứ để mình vu vơ tháng ngày an bình, cho lòng thanh thản hơn. Vâng! Nên thế. Dù chưa nhiều, nhưng cũng cần lắm thứ xúc cảm mới mẻ, rộng rãi hơn chút. Ngậm ngùi mãi làm chi cho mệt, nhỉ?

Danh sách Blog của Tôi

  • Bàn tay nhỏ dưới mưa - Griet “Tất cả đã đến, đã hiện hữu, rồi ra đi. Tự xoá nhoà theo tiếng thở rì rào của biển cả”. (Bàn tay nhỏ dưới mưa | Trương Văn Dân) ********* Người đàn...
    6 năm trước
  • Tóc dài ơi - Thuở học trò ngây thơ sao thương quá Không vần thơ chỉ có tờ câu đố Của ai kia dấu ở dưới ngăn bàn Của một thời thơ dại vui chứa chan Z20 là mật danh người ...
    7 năm trước
  • "Đốt chút lá khô riêng mình em thôi" - Tôi đốt những mảnh lá khô rơi ngang đời. Thả tàn tro về trời. Hóa giải những niềm đau... ------------------------------------------ *23h58* Tôi nhìn lại...
    8 năm trước
  • NHỚ MẸ - NHỚ MẸ Mười hai tới ngày tết những người Mẹ Con thấy buồn khi mình ở nơi xa Thấy người ta xúm xích vui tặng quà Bên góc nhỏ,con lau nha...
    12 năm trước
 
Support : Creating Website | Johny Template | Mas Template
Copyright © 2011. cơn mưa rào - All Rights Reserved
Template Created by Creating Website Inspired by Sportapolis Shape5.com
Proudly powered by Blogger