Lật giở tùng trang nhật ký xa xăm ngày xưa của thời cắp sách. Tôi vô tình đánh rơi một cánh bướm đã ngã màu, màu rất cũ, màu của quá khứ. Màu của cánh phượng xỉ màu lưu dấu của thời gian. Vậy rồi tôi như miên man trong cái chìm sâu, một chút gì đó như mơ hồ tôi chạm khẽ tay vào quá khứ. Quá khứ đấy những ngày trong trẻo thế.
Một buổi sáng ngồi cùng bạn bè bên hiên nhà chợt nghe tiếng ve kêu ầm ĩ trên những hàng cây. Có gì trong tiếng ve mà lòng nghe nao nao? Vì đã xa rồi một thời áo trắng, xa rồi hàng phượng vĩ già mỗi năm một lần ra sắc hoa đỏ chói chang. Những cuốn lưu bút viết vội vàng giờ chỉ còn là kỷ niệm bâng khuâng, đã mờ xa những gương mặt bạn bè một thời. Nghe tiếng ve kêu chợt thấy quanh mình đầy ắp những điều đã quên, cố quên mà không thể nào quên được. Thấy lòng tê tái như vừa đánh mất một hạnh phúc lớn lao giữa đời. Không thể quay ngược thời gian để trở lại một cậu học trò, để được trốn học và đi lang thang cùng bạn bè ra bến sông. Nghe tiếng ve kêu mới biết làm người lớn là cơ khổ dường nào.
Có lẽ tôi không bao giờ quên cái cảm giác được người khác nhắc nhở về một thời cắp sách tới trường. Khi mùa Xuân sắp đi qua ngõ, khi mùa Hạ chạm nhẹ môi hôn lên từng tán phượng, tôi nhận ra khoảng mênh mông giữa hư và thực. Màu thời gian tím đến chát lòng bởi những dự cảm còn hoài mong đâu đó, bởi lửa tuổi hồn nhiên hoa bướm vụt mất. Mùa Hạ đã lấy đầy những khoảng trống trên ô cửa có những tán phượng đỏ thắm, cánh mỏng như lụa chiều chiều lại rơi trong ngọn gió hoàng hôn... Ai đã một lần chứng kiến cánh hoa phượng rụng, tan tác, buồn tênh như có ai đó dỗi hờn những mùa thi trôi qua trong tiếc nuối. Có ai níu giữ được sự ra đi của thời gian bằng chính sự hiển hiện của thế giới tự nhiên giàu sắc màu gợi cảm? Trên những đường phố, thoảng vài tán phượng vĩ nở đỏ trông trời trông đất bằng sức trẻ của sự trưởng thành.
Những cánh phượng từng một thời là nỗi nhớ học trò, giờ trở thành kỷ niệm phút chia xa. Những người bạn xưa giờ đã xa, xa mái trường xưa, xa thầy cô để bước vào một môi trường khác. Phượng đứng đó, nhìn ngắm và chờ mong. Phượng chờ mong điều gì? Chờ một ngày cậu học trò cũ sẽ về lại thăm trường, chờ để năm sau lại đưa tiễn những bước chân khác lên đường. Với người này, những cánh phượng đỏ là niềm vui của tuổi học trò mới lớn. Nhưng với người kia, những cánh phượng lại nhắc đến những kỷ niệm "mỗi năm đến Hè lòng man mác buồn..."
Một cái ôm nào, ghì vai nhau thật lâu. Để rồi rơi vào lòng ai đó vô vàn những giọt lệ chia ly. Ướt đẫm vai áo ai những nỗi buồn không muốn. Ta tâm sự, thật nhiều, thật lâu. Để ta được ngồi bên nhau lần nữa, để thời gian dừng lại, ta nói tới những chuyện ngày xưa. Ta tụ tập cùng nhau nói cười, cùng nhau khóc. Cùng sẻ chia những mảng tâm hồn đời ta, cùng gán ghép những yêu thương, cùng gom nhặt từng mảnh vụn, cùng dính, cùng ghép, cùng băng bó những rạn nứt trong tim nhau. Cùng làm cho ngày cuối không biết khi nào gặp lại.
Lại một mùa Hè nữa lại đến, gió vẫn nóng, mưa vẫn gắt, thời tiết vẫn oi nồng, nhưng chỉ có tôi là không còn như thế. Tôi không còn cái ngây thơ, vô tư của ngày xưa cũ, cánh bướm đã cũ màu, cuốn sổ nhật ký ngày xanh cũng đã úa vàng, tâm hồn tôi thì cũng đã cũ.
Mùa Hè thật ngọt ngào, nhưng sâu tận trong tâm hồn tôi, mùa Hè mang vị mặn rất riêng, vị mặn mà chỉ có thể riêng mình tôi mới thấu hiểu được.
Vị mặn của sự trưởng thành, hay cũng có thể vị mặn rất đời được trải qua bằng nước mắt. Mà cũng có thể nó là vị mặn của những giọt mồ hôi mà tôi đã bỏ ra trong quá trình tìm kiếm niềm tin một cách mỏi mòn
( NST/24/5/2012)
( NST/24/5/2012)
Ấn tượng thiệt đó MR...
Trả lờiXóaSao lại mùa hè...nó qua bố từ dời nảo đời nào rồi mà ông còn ngồi tương tư.hử ông bạn..tôi đương thì dét đơi...
Trả lờiXóaĐùa chút chơi bài cũ hử??
Ai đây? hehehe, tìn đc nhà đồng chí mềnh gồi nhá.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaHi,mình qua rồi đây,cuối tuần vui vẻ nha bạn
Trả lờiXóaChủ nhật sang thăm bạn nè!Chúc bạn chủ nhật vui bạn nhé. vào nhà bạn mình đi mãi mới tìm được chỗ coment
Trả lờiXóaMình thích con cho nhà bạn quá bạn ơi
Trả lờiXóa