Cuối cùng thì cũng vững tâm được qua một khoảng dài đen tối, khi lòng không còn nổi sóng, cuốn nỗi đau biến tan. Chẳng biết có phải bình yên, hay cái khoảng lặng kia đang lẻ loi, chỉ cần một chút gió thôi cũng đủ sức tạo ra giông bão? Mình ở đây, nơi góc nhỏ chứa ẩn sự trầm tư riêng rẽ, cố gắng tìm chút nhẹ nhàng, để thấy thanh thản và biết chấp nhận hơn. Không phải vì khối u đau nhức kia đã lành hay biến mất, mà vì mình đã có thể nghĩ thông hơn, tìm cho riêng bản thân một lối thoát nhẹ nhàng. Để tưởng tượng giữa góc trời xanh xanh, bao trùm mây trắng ấy, có đàn bồ câu hiền lành, đang dập dìu vỗ bóng hoàng hôn, trải ổ những bao dung cuộc sống. Có điều gì đó hiển nhiên đến, hiển nhiên đi rồi hiển nhiên vụt tắt. Không phải mình đang nói trăng nói sao đâu. Nói vu vơ thôi, vu vơ như cảm xúc của mình lúc này vậy. Nó ngấm ngầm, nó râm ran rồi cứ thế âm ỉ cháy, âm ỉ thành tàn tro. Lãng phí quá, phải không? Mùa Đông đến thật rồi. Cái lạnh len vào tim tôi. Tôi đã đi qua những cuộc tình phụ bạc và gian dối. Những cuộc tình đóng sập vào tim cánh cửa âm ỉ buồn. Những nỗi nhớ vẫn bám chặt vào nhau cho ngày Đông thấy lòng mình rối bời. đi qua rồi, từng mảng kí ức cứ xếp chồng lên nhau. Những ngày này, nệm ấm chăn êm đủ đầy tất cả, mà sao ấm nồng vẫn còn đâu đó rất xa xôi.
Thành phố vẫn chưa lên đèn, heo may lũ lượt kéo về cho lạnh lùng len lỏi vào đến ngõ ngách nhỏ nhất của tâm hồn. Xa rồi mới biết, giữa lòng giá băng làm gì có tiếng chim gọi nắng. Và hoa sữa cũng chỉ còn lại những ngào ngạt cuối cùng. Mùa đông về thật rồi. anh ủ ấm bờ môi khô cho gió về không còn nhô ra những mảnh vỡ.
Buổi đêm cuối cùng, gió vẫn rít trên tầng thượng, chợt thấy mình mỏng manh. Không phải cái mong manh của một tra'i tim yếu đuối cần sự chở che, mà là, sự mỏng manh của một trái tim chỉ chực mềm yểu khi gió về, hay có cái gì băng giá ngang qua. Gió mùa đêm nay dường như lạnh. Thật đó!
Người đến rồi đi, người về rồi người cũng đi. Như bao sự chia ly khác có mặt giữa cuộc đời, rồi cũng phải chia xa, với người, với tình, với những mối nhân duyên cả vô tình, cả hữu ý. Làm gì có sự khác nhau giữa những khổ đau. Làm gì có sự khác nhau giữa những vui cười. Cảm xúc đó, ai cũng có, ai cũng như nhau. Mùa Đông phương nào cũng lạnh cả, biết rõ mà, phải không?
Cứ như ngọn gió vừa thổi qua phòng anh mới đây, anh nghe rõ sự cô đơn. Cơn gió mùa đầu tiên của một mùa Đông mới. Vẫn nghĩ, cứ cuộn mình trong chiếc chăn bông thì mọi giá băng sẽ không thể chạm đến. Nhưng, trong hơi ấm vụng về ấy, anh bất giác run lên. Ngày không nắng, không mưa. Nhưng đêm lại nổi gió. không biết mình có đủ vô tư để vượt qua mùa Đông này không, khi mà cơn gió mùa đầu tiên dường như đánh gục anh từ phút đầu.
Khi quay lưng về phía khung cửa sổ, bầu trời đầy mây xám vẫn còn hiện hữu trong mắt anh . Và khi quay lưng về phía khôngem , những tưởng sẽ bừng lên những tia nắng, nhưng hình nhưanh vừa nhìn thấy những bọt tuyết bay trắng trời. Có lẽ anh không thể quên được. Có lẽ vậy mà gió mùa đến sớm. Có lẽ vậy thật đó!
Khi những bước chân chạm vào vạch phân cách giữa anh và em , thì bước chân đó đang đi ngược lại phía mà ban đầu anh bước đến. Mùa đông đến sớm. anh cũng nghe được, ngọn gió mùa đầu tiên. Nhắm mắt lại. Để cuốn bay đi...
Sau tất cả những cay đắng, bỗng dưng thấy trơ lì đến lạ. Một điệu cười nhạt đủ ngẫm lại dư hương, khi tất cả đã mờ, mang quá nhiều gánh nặng, thấy quặn thắt và thản nhiên lẫn lộn. Mình ghét cái kiểu sống trong hai con người, với hàng trăm bộ mặt thất thường, dường như tìm mãi vẫn không thấy đâu là chân thật. Phải chăng mình già rồi, hay cái tôi của tâm hồn cũng trơ sạn trước những quanh co khổ ải. Mình chẳng tiếc mấy cũ mới đã qua, chỉ ước rằng nỗi buồn đừng tạo ra sỏi đá nữa. Cứ để mình vu vơ tháng ngày an bình, cho lòng thanh thản hơn. Vâng! Nên thế. Dù chưa nhiều, nhưng cũng cần lắm thứ xúc cảm mới mẻ, rộng rãi hơn chút. Ngậm ngùi mãi làm chi cho mệt, nhỉ?
Sau tất cả những cay đắng, bỗng dưng thấy trơ lì đến lạ. Một điệu cười nhạt đủ ngẫm lại dư hương, khi tất cả đã mờ, mang quá nhiều gánh nặng, thấy quặn thắt và thản nhiên lẫn lộn. Mình ghét cái kiểu sống trong hai con người, với hàng trăm bộ mặt thất thường, dường như tìm mãi vẫn không thấy đâu là chân thật. Phải chăng mình già rồi, hay cái tôi của tâm hồn cũng trơ sạn trước những quanh co khổ ải. Mình chẳng tiếc mấy cũ mới đã qua, chỉ ước rằng nỗi buồn đừng tạo ra sỏi đá nữa. Cứ để mình vu vơ tháng ngày an bình, cho lòng thanh thản hơn. Vâng! Nên thế. Dù chưa nhiều, nhưng cũng cần lắm thứ xúc cảm mới mẻ, rộng rãi hơn chút. Ngậm ngùi mãi làm chi cho mệt, nhỉ?
Bắt con gâu gâu lại đi. Nó hét tớ hoài. Entry này buồn.
Trả lờiXóabe an ot cay co muon nuoi mot con hem minh gui cho heeee
XóaBé Điệu, mau nghĩ ra cách làm ngăn dòng bài viết đi. Tớ còn hai con vịt cắn cọng dây, như bên blog cũ ấy, muốn đưa hai con vịt về nhà mới. Làm sao giờ.
Xóabe an ot cay oy hoi nay to lam cho blog bi loan xa ca len vi thu may cai code heeee to biet cach oy nhung thoi gian khong co nen dang loay hoay nhu ga dam toc ay heeee
Xóao blogspot nay co mot so code o yahoo blog su dung duoc heee
Chài ai ...con cún nó zý zý zý ... kìa ">.<"
Trả lờiXóa- Qua coi có gì ăn lót zạ hem , mừ thấy chủ nhà bùn wó ... hoy đi zìa :P Ngủ ngon nhá kưng!keke
keekekeee chi iu oy cuncon no rat thuong em do no thay chi qua luc em khong o nha nen no doa vay thoi no hem can dau heee
XóaChúc mừng năm mới -
Trả lờiXóa"Nhận ra anh trong mơ,trong bộn bề nỗi nhớ!"
Trả lờiXóaGặp lại cơn mưa rào năm ấy:)
Trả lờiXóa